Thư của bà Nguyễn Thị Xô gửi Hiệu Trưởng đương nhiệm, ĐH Công Nghiệp TP HCM, Tạ Xuân Tề (Phần 1)
Gửi ông Tề,
3h sáng ngày 12/4/2011, ông gọi tôi dậy và thuyết phục tôi: "Sáng nay 10h cùng ông lên văn phòng trụ sở của Bộ Công Thương trên đường Hàn Thuyên để gặp ông Vụ Trưởng Vụ Tổ Chức Cán Bộ và ông Chánh Thanh Tra Bộ Công Thương".
Mục đích: Ông muốn tôi xác nhận việc tôi không kiện ông nữa với các đại diện của Bộ Công Thương.
Ông đã năn nỉ tôi cho ông một cơ hội cuối cùng để ông quay về với gia đình. Tôi đã đồng ý với điều kiện: Ông phải dọn dẹp cái ổ mà ông để chúng lũng đoạn hơn 8 năm nay.
Ông trả lời: Không bao giờ tôi làm được!
Tôi bỏ về phòng.
3h30 sáng, cùng ngày: ông tiếp tục thuyết phục tôi. Tôi vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu.
Ông bảo: "Thế thì tôi sẽ viết đơn xin nghỉ hưu sớm."
Tôi bỏ về phòng.
Tôi đã nghĩ: Việc ông có làm Hiệu Trưởng hay không thì với tôi cũng không còn quan trọng nữa.
4h sáng, cùng ngày: Ông lên tận phòng kiếm tôi, yêu cầu đưa đơn ly dị cho ông ký. Tôi in 2 bản, tôi và ông cùng ký. Sau đó, ông yêu cầu tôi, in thêm 1 bản ly hôn để ông đem đi nộp cho "2 anh ở ngoài bộ" cùng với giấy xin nghỉ hưu.
4h30 sáng, cùng ngày: Ông bước ra khỏi nhà.
6h sáng, cùng ngày, chú Hùng, em kết nghĩa của ông, vội vàng chạy đến nhà năn nỉ tôi. Tôi không biết việc chú Hùng vội vàng chạy đến nhà năn nỉ tôi có nằm trong kế hoạch của ông không? Nhưng những lời nói cùng nước mắt của chú cũng làm tôi mủi lòng.
Lúc này tôi vô cùng bối rối, tâm thần bấn loạn, chẳng biết ông có thật lòng với tôi không hay là tôi lại bị lừa thêm một lần nữa. Trong lúc cùng quẫn, tôi uống liền 2 vỉ thuốc mà không nhận biết mình đang làm gì. May mà chú Hùng và con gái tôi phát hiện được. Trong khi con gái tôi đi hỏi thông tin về thuốc, chú Hùng và ông cuống cuồng đưa tôi đi bệnh viện; tuy nhiên tôi đã tự nôn hết ra.
Trong phòng khách, có chú Hùng, con gái, tôi và ông, tất cả cùng khóc. Lúc này, nước mắt của ông là thật hay giả?
9h sáng, cùng ngày, Tôi và ông cùng đến gặp ông Vụ Trưởng Vụ Tổ Chức Cán Bộ và ông Chánh Thanh Tra Bộ Công Thương.
Trước khi vào gặp người đại diện của bộ Công Thương, ông dặn đi dặn lại: "Người ta biết hết rồi. Em đừng nói gì nữa. Em chỉ cần nói: Chồng tôi muốn có cơ hội quay về, có vợ, có con, có cháu, nên tôi không kiện nữa."
Trong quá trình làm việc với các ông, tôi vẫn khẳng định những điều tôi nói trong đơn là sự thật.
Bên cạnh đó, tôi cũng có trình bày công lao đóng góp to lớn xây dựng trường của ông, và trong đó cũng có phần đóng góp của tôi và các con tôi. Nhưng phần ông quan hệ bất chính loạn luân với cháu ruột của tôi, Nguyễn Thị Thủy, thì tôi không chấp nhận.
Có lẽ đã có sự thỏa thuận từ trước giữa các ông nên đến khi tôi đề cập việc xử lý hai chị em Nguyễn Thị Thủy và Nguyễn Xuân Hoàn thì ông Vụ trưởng Vụ Tổ Chức và ông Chánh Thanh Tra ngăn lại không cho tôi nói. Các ông bảo: "Hai người đó để các ông làm việc vào mục khác."
Sau đó, ông Vụ Trưởng Vụ Tổ Chức viết và đọc biên bản cho mọi người cùng nghe. Tất cả mọi người ký vào. Tôi không có cơ hội tự mình đọc lại và tôi cũng không được các ông đưa một biên bản để lưu.
Một lúc sau, ông, chính ông, ông Tề ạ, ông đọc cho tôi viết "giấy không kiện nữa".
Âm mưu của ông thật tinh tế và ghê ghớm!
No comments:
Post a Comment